Trang

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Khi ta còn ngã vào kỷ niệm



         Khi ta còn ngã vào kỷ niệm bởi ta chẳng thế nào tìm lại được một người quan trọng đủ sức để thay thế quá khứ. Hoặc giả có được nhưng chẳng dành cho mình.
        Khi ta còn ngã vào kỷ niệm bởi ta vẫn mở cửa thế giới của mình nhưng chẳng có ai muốn bước vào hoặc có nhiều người bước vào rồi lại chẳng đọng lại trong ta một ý nghĩa nào.
        Và khi ta còn ngã vào kỷ niệm bởi ta vẫn tìm trong đống tàn tro năm cũ một chút ấm áp sưởi ấm tâm hồn những khi giá băng dù rằng có lúc sặc sụa trong đó.

        Kỷ niệm là gì mà khiến những người sống trong hiện tại lưu luyến đến thế?

        Phải chăng là những khoảnh khắc vui sướng mỉm cười nhẹ nhàng  của một thời xa xăm, là những niềm vui len lõi trong lòng  khi nhớ về ánh mắt nụ cười nào đó,là những tiếc nuối day dứt một thời khi ta từng đánh mất điều quý giá trong đời để là một khoảng trống mà chưa thể nào lấp  đầy nổi.
        Những khoảnh khắc trong đời đó lưu giữ trong tâm trí trở thành kỷ niệm.giấu đằng sau cánh cửa rêu phong của khu vườn tâm hồn. 
        Có những người chỉ nhớ về kỷ niệm khi bắt gặp một hình ảnh gợi nhớ, nhưng cũng có những người luôn chìm trong kỷ niệm, sống trong kỷ niệm xưa cũ mà không thể bước ra khỏi quá khứ.
       
        Cũng bởi thế ,những khi hiu hắt giữa dòng đời, những lúc mệt mỏi cô đơn gục ngã bên đường, ta ngã vào kỷ niệm từ xưa hiện về để ngủ một giấc bình yên không muốn thức dậy.

        Vẫn biết rằng, ai cũng có một khung trời kỷ niệm! Nhưng nếu ta mãi vương vấn với quá khứ thì tựa như ta đang ngồi trong một chiếc xe cũ tuyệt đẹp giữa con đường đầy lá thu rơi, chiếc xe ấy không thể đưa ta đi tiếp quãng đời còn lại đang chờ ta phía trước.
        Vẫn biết rằng, Kỷ niệm như chiếc chăn nệm êm ấm giữa đêm dịu ngọt ru ta một giấc ngủ binh yên khi bên ngoài đầy mưa gió, khiến ta mãi chìm trong đó chẳng muốn thức dậy dù nắng ban mai rọi qua khe cửa gọi mời. Nhưng hãy thức dậy bởi bình minh của ngày mới đang hân hoan chào đón.

        Thế nên, xếp lại kỷ niệm xưa, trân trọng cất vào một ngăn thầm kín trong ký ức nhé! Thế là bạn đã biết lưu giữ, trân trọng vùng quá khứ xa xôi nhưng không để kỷ niệm đan xen và chi phối cuộc sống hiện tại của mình. hãy để gió cuốn đi nỗi nhớ thật nhẹ nhàng tựa như cánh hoa bồ công anh bay về nơi xa lắm.

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Yêu chậm thôi

       Đôi lúc tình yêu không đến ồn ào và rực rỡ, mà chỉ là một bước chân thật khẽ qua thềm...
      Nếu tình yêu còn chưa cập bến trái tim, hãy cứ bình thản và chờ đợi. Đừng thúc ép bản thân phải gắn bó với một nửa không phải của mình. Cứ đợi một tình yêu chầm chậm, để cảm nhận đủ trọn vẹn cuộc sống độc thân, của sống của riêng mình.
     Yêu chầm chậm thôi, để cuối cùng ta sẽ gặp một tình yêu, một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy người ấy sẽ chuẩn bị cho ta một bữa cơm ngon cùng nụ cười tỏa sáng. Không phải vì tình yêu của người đó lớn hơn bất kỳ một thứ gì khác trên thế giới này.
    Mà ta dừng lại bởi người đó là người mà khi ở cạnh ta thấy mình bình yên. là người làm ta thấy mình đủ và cố gắng để làm tất cả cho niềm vui của người ấy. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu vắng khi họ không ở bên. Là người làm ta buồn bã mỗi lần quên bẵng đi một cuộc hẹn, một vài tin nhắn dù chỉ là bâng quơ.
     Đó là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không cần giấu diếm.
    Ta không biết tình yêu ấy tồn tại đến bao lâu, có lẽ cũng chẳng là mãi mãi. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại.
    Nhưng kệ đi, hãy yêu chầm chậm cho đến khi mắt mờ chân run, đến khi cả hai cùng móm mém, dựa vào nhau cũng thấy hạnh phúc ngập đầy...

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Cà phê một mình

                     


Sài Gòn một sáng đầy nắng vàng rực,trưa hè oi bức cũng có lúc được dịu mát bởi những áng mây che,  những chiếc lá vàng khẽ rơi trong gió nhẹ.Tôi đi qua góc phố thân quen trong một con hẻm nhỏ yên bình. Nơi đó quán cafe thân quen mỗi sáng thuờng ngồi. Cái không gian tĩnh lặng, tiếng nhạc du duơng đưa ta thoát hẳn khỏi cái ồn ào, sôi động của thành phố xa hoa . 

 Nó đã trở thành quen thuộc như mọi ngày tôi vẫn ngồi chổ ấy. Bên cạnh ô cửa sổ tầng hai, tôi có thể nhìn ngắm những khóm trúc xanh xanh. những giàn hoa lan tim tím xinh xinh. và cũng là nơi để có thể ngồi tĩnh lặng một mình mỗi khi mưa rơi ngoài song cửa. 

 Đó là những góc quán  mà nơi ấy, tôi có thể suy ngẫm về nhiều điều buồn vui trong cuộc sống, những đuợc mất trong cuộc đời, cả những gì tôi đã và đang trải qua .

Tôi cũng không biết tự bao giờ mình có thói quen cafe một mình, chỉ đơn giản là nghe một bản nhạc yêu thích, rảnh thì lang thang net , blog... góp nhặt cảm xúc của những nguời yêu thích và cả những nguời bạn xa lạ mà có thể tìm đuợc sự đồng cảm cho nhau. Cũng trong lúc ấy, tôi lại mong rằng có một nguời bạn để cùng nhau trò chuyện, tâm sự chia sẽ cho nhau những điều bấy lâu giữ kín trong lòng, để rồi không còn nhớ mình nói gì nữa.

Có lúc chợt nghĩ, phải chăng mình là một ly cafe đắng ngắt, có ai đó thêm đuờng cho tôi không ?

Không hiểu sao tôi hay tìm đến những vị đắng của cafe cũng như tìm đến những điều khắt nghiệt trong cuộc sống để nếm trải , và chỉ có những lúc ấy, tôi mới có thể cảm thấy vị ngọt của đuờng, vị thơm của cafe khi hòa quyện một chút ngọt nhè nhẹ ấy.

 Cafe đắng, nhưng cũng sẽ rất thơm ngon khi có một chút đuờng, tùy khẩu vị của mỗi nguời mà ta có thể thêm đuờng nhiều hay ít. Còn riêng tôi. cafe đắng, với một chút đuờng ngọt nhẹ cũng là đủ rồi. 

Tôi quen với những vị đắng, những khắc nghiệt trong cuộc sống, cho nên chỉ mong sự ngọt ngào nhẹ nhàng vừa đủ. . 
 Tôi quen với những vị đắng để khi gặp những vị đắng hơn, tôi còn thấy mình vui hơn, thoải mái hơn vì có những vị đắng hơn mình nữa. và hơn hết,sẽ chờ một ai đó thêm cho tôi một chút đuờng, một chút sữa để có thể tạo ra một ly cafe ngon.

Đi sâu vào nỗi buồn để còn thấy đuợc mình hạnh phúc hơn nhiều nguời. Cũng như cafe, có trải qua vị đắng thì mới mong có đuợc vị ngọt của đuờng, của sữa để trung hòa nó, để có thể làm giảm đi cái vị đắng ngắt ,để có thể mong uớc một sự ngọt ngào. 

Có thể với những nguời quen với ngọt ngào, họ sẽ chẳng bao giờ chịu nổi đuợc cái vị đắng tuyệt vời ấy. Cũng như khi con nguời ta trong một hoàn cảnh cay đắng, họ sẽ có đủ sức chịu đựng để vuợt qua. và để rồi sau đó, cảm thấy sự ngọt ngào của cuộc sống. để cảm thấy thật là có ý nghĩa khi trải qua những mùi vị khác nhau của cuộc đời. 

Chưa có ai thêm đuờng cho ly cafe của riêng  tôi, và tôi tự đi tìm đuờng cho mình nhưng cũng chẳng thấy, có khi tôi tìm đuợc những không thể lấy đuợc vì nó ở xa quá, hoặc là của một ly cafe khác. Có những lúc cũng phải đành bất lực nhìn điều mình muốn truớc mắt mà không thể nào có đuợc. 

-Tôi như một ly cafe đen và đắng ngắt.  Ai thêm đuờng cho tôi? 









Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Vấn Tâm ?


Tôi tự hỏi rằng: Liệu tôi có thực sự cô độc trong cuộc đời này mãi hay không,hay chỉ là tự vẽ cho mình một bức tranh một kẻ cô độc giữa hoàng hôn đượm buồn nơi chốn phương xa.Vì thế mà Đôi lúc tôi thấy mình như một kẻ bị bỏ quên giữa thành phố này, lạc lõng ngay giữa chính lòng mình, trong giấc mơ của mình… Quên quên – nhớ nhớ…

Tôi nhiều khi như một kẻ ngốc nghếch vì cảm thấy mình cô độc khi những người dần vuột đi qua đời mình không trở lại,hoặc giả như giữa chốn đông người mà lại không thể tìm được cho mình một ai đó để trò chuyện mặc dù quanh mình luôn vẫn còn nhiều người tồn tại,tự mặc định rằng đó là cô độc. Nhưng thực sự rằng tôi luôn ghi nhớ, thứ cô độc hơn là khi mọi người, mọi thứ vẫn di chuyển, còn tôi vẫn ngồi bất động, vẫn để bản thân mình chìm trong những suy nghĩ cũ kĩ muôn thuở.

Có thể là khi một thời đã trôi qua, khi  tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm đã hoen úa màu,những góc phố, những còn đường đã từng bước qua này không còn dáng cũ. Hay những con người ngày xưa đã đi mãi,không còn tìm thấy nữa. Chỉ còn lại một thế giới riêng trống trãi hoang vắng, ngay cả chủ nhân của nó cũng đã bỏ đi mãi không quay trở về.

Tuổi trẻ của tôi là một điều tuyệt vời khi bản thân đã chứa nhiệt huyết đầy sức sống và hạnh phúc, thế nên giữa hiện thực cuộc sống đầy khắc nghiệt thì với niềm tin nhiệt huyết tràn đầy nó sẽ tỏa sáng thăng hoa và lớn dần so với lúc tôi dần thêm tuổi. vì thế mà cô đơn là một thứ quý giá của tuổi trẻ vì nó là một phép thử màu nhiệm khiến cho con người có nhiều cảm xúc và hướng tới sự vươn lên khát khao hơn trong cuộc sống dù có nhiều chông gai. Có lẽ hiện tại, tôi không đủ sức để nuôi dưỡng sự cô đơn bởi vì khi tôi chìm trong đó, tôi lại nằm im và tặc lưỡi nằm đó một mình.

Thời gian trôi qua cũng đã rất lâu rồi. Niềm kiêu hãnh về thế giới riêng tư của mình dần phai nhạt.Tôi dần thấy nó là chật hẹp và cần phải thay đổi mới cho phù hợp, bởi nó chứa quá nhiều điều cũ kỹ mà lẽ ra phải cất ở trong một góc riêng nào đó nhường chỗ cho nhiều điều mới đến.

Thay đổi không có nghĩa là đánh mất, không có nghĩa là để cho thế giới của mình bị xâm lăng bời thế giới ngoại lai. Thay đổi có nghĩa là cho đi, là đem cái thế giới riêng tư ấy chia sẻ và hợp nhất với những thế giới khác thành một thế giới rộng lớn hơn. Thay đổi, có nghĩa là học cách sống với các sinh vật ngang bằng mình, tồn tại với mình, cần cho mình mà không đòi hỏi phải sở hữu. Những giấc mơ tồn tại gần gũi không viễn vông.  Khi đó tôi không còn mơ là một kẻ cô độc tung cánh giang hồ.


Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Cuộc đời như chuyến tàu

                                    


Cuộc đời như một chuyến tàu mà ở đó ta là kẻ lữ hành,trên suốt chuyến hành trình ta sẽ gặp nhiều người đồng hành. 

Có người đến, có người đi... 

Cũng có khi những nhà ga ta ghé qua có rất nhiều người nhưng chỉ là vui trong chốc lát và rời đi với những kỷ niệm nhỏ. 

Cũng có khi nơi đó ta có một hoặc vài người đồng hành mà ta thấy thân thiết rồi cùng nhau đi trên chuyến tàu. 

Thế nên cuộc vui nào cũng chỉ có ý nghĩa nhất thời trong khoảng thời gian đó mà thôi, rồi ta cũng phải bắt buộc đi tiếp cuộc hành trình của mình, những nơi ta đi qua như một sự khám phá lịch duyệt cho thêm phong phú cuộc đời.

Phía trước còn nhiều sân ga ta sẽ đến, và điều thú vị là ta không biết khi nào người đồng hành của ta sẽ xuống ga bỏ ta lại 1 mình, ta không biết lúc nào sẽ dừng lại cuộc hành trình và xuống ga mãi mãi.

Cho nên điều thành công trong cuộc hành trình không phải là ta gặp được nhiều người đi qua nhiều nơi mà chính là còn có được bao nhiêu người nhớ ta, bao nhiêu người bên ta cho đến sân ga cuối cùng. 


PS/ có những người tôi quen biết và vẫn nhớ đến họ cho dù thời gian có dần trôi, có những người tôi thoáng gặp lại, những người đã mãi ra đi và cả những người tôi chưa từng nhớ đến trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

Thế giới không chứa nổi một người



Đã từng có một cổ thụ trong lòng nàng, tự thấy mình ấm áp được che chở cho cái thế giới nhỏ bé mong manh này. Nhưng  cũng chỉ là tự ảo tưởng,tự tay lấy thứ không thuộc về mình, cho nên không thế giữ được, vì thế mà nàng đã trả lại cho gã. Thế giới nhỏ bé của nàng không thể giữ được nó.

-Anh à, trời lạnh, nhớ mắc áo gió và giữ sức khỏe nhé, chúc anh ngủ ngon.
-Ừ. Em ngủ ngon.

Gã trả lời một cách hờ hững một cách nhanh chóng cho lấy lệ và chẳng cần biết cô bé nghĩ gì,Chỉ nghe đâu tiếng nấc nhẹ lặng lẽ ở đầu dây bên kia.

Thế giới riêng của gã cũng chẳng hề biết rằng có một cô bé đang lặng lẽ theo dõi và lạc lối trong đó. Ừ thì một kẻ như gã,vốn dĩ có một thế giới riêng phong phú rộng lớn,đầy sắc màu,cho nên có nhiều người muốn khám phá. Gã chẳng cần để ý điều đó.
Cô bé đó chỉ là cô nhóc….

 Gã không bao giờ có ý nghĩ mình sẽ quen một cô gái yếu đuối và ngốc nghếch thế này.Con đường gã đi đã mệt mỏi, cũng lắm chông gai, dẫn theo một người đồng hành như vậy sẽ trở thành gánh nặng, không muốn mình nhận lấy ân tình , những lời quan tâm hỏi han trở thành thừa thải, ,gã thấy mình mắc nợ cho nên tìm cách lạnh nhạt trốn tránh.

-Không biết tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với mình, anh ấy là người tốt và biết thông cảm chia sẽ. chắc mình quá ngốc nghếch và nhỏ bé nên không được để ý. Cô bé buồn bã tự hỏi lòng mình

-Anh à, hôm nay anh đi chơi có vui không.

-Không vui lắm.

Một cách cáu gắt,gã trả lời như xưa đuổi.

-Mà anh mệt lắm, anh nghĩ đây, ngủ ngon.

Như một giọt nước tràn ly, nước mắt lại rơi nhòe trên mi.

-Tại sao? Em có làm gì sai đâu, sao anh cứ mãi làm tổn thương em hoài vậy, bao nhiêu người luôn muốn em vui, luôn muốn em cười, chỉ có anh, anh có bao giờ làm em vui một lần…

Gã gào lên.

-Em vì một người dưng như anh mà khóc,em vì một người như anh mà tổn thương, có xứng đáng không chứ, nhớ lấy, chỉ có những người thân yêu nhất của mình mới được phép làm mình tổn thương thôi.

Cô bé lặng người. “Chỉ có những người thân yêu nhất mới có thể làm tổn thương mình”

-Đúng,anh nói rất đúng.khi đã đặt tình cảm của mình vào một người, tức là đã trao quyền làm tổn thương mình cho người đó, tình cảm là điều quý giá đáng trân trọng với em, em đã tự ý trao cho người không muốn nhận, và vì thế họ chỉ xem như một thứ vứt đi không thương tiếc.

-Đúng vậy đó, anh từng kể em về một câu chuyện. Có một cô bé có chiếc bánh ngon mà cô rất thích, cô nghĩ mình sẽ đem cho người mình thương yêu nhất,cô muốn người đó nhận lấy, được nhìn thấy sự vui vẻ khi được nhận món quà của mình. Và rồi cô gặp một người mà cô thích,đem cho cái bánh ấy, nhưng người đó không thích ăn bánh. Thế nên trước khi cho ai cái gì, hãy xem người nhận có thích nó hay không. Em hiểu chứ?

-Em hiểu rồi, em hiểu rồi, Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.

Gã thấy có chút gì đó chua xót, nhưng vậy cũng tốt, suy cho cùng mình cũng không xứng với tình cảm của nàng.

-Anh nghĩ em là một cô bé tốt,và có rất nhiều người yêu thương em, còn anh,anh cũng chỉ là một kẻ thô thục với em,không đáng đâu.

-Anh chỉ thô tục với em, còn với người khác anh luôn nhẹ nhàng. Tại sao chứ, em làm gì sai sao…

Gã không trả lời được. thôi thì kết thúc …

Thời gian cứ thế trôi qua, những người quanh gã dần có cuộc sống riêng mình, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, ừ thì như quy luật tự nhiên mà thôi. Nhưng sao gã thấy vắng. Như một thói quen, hằng ngày gã được cô bé hỏi han chăm sóc, mà giờ đây…

-Có phải của mình đâu mà tiếc nuối thứ, chỉ là một thói quen thôi mà …

“Thói quen… khó từ bỏ lắm sao… chắc chắn sẽ bỏ được thôi….”

Không biết lúc nào hình ảnh cô bé vẫn cứ hiện diện… không biết em ấy giờ này ra sao. Cầm điện thoại gã ngập ngừng muốn gọi, nửa lại có tự ái bảo thôi.

-Thôi thì gọi như một người bạn hỏi thăm cũng được. gã tự dối lòng mình như thế.

Nàng gặp gã tại một quán cafe,không gian trầm lắng nhẹ nhàng có tiếng nước chảy róc rách.bản nhạc không lời du dương. Hai con người gặp lại. Trái ngược nhau, gã thì ngập ngừng, còn nàng thì trầm tĩnh nụ cười nhẹ trên môi. Gã biết nàng không còn là cô bé năm xưa của gã nữa rồi.

-Anh vẫn khỏe chứ.

-Anh khỏe, còn em vẫn tốt ?

-Dạ, em khỏe anh à. Thời gan trôi qua nhanh thật, một năm rồi, một năm tuy không dài, nhưng cũng đủ để làm cho con người ta thay đổi và trưởng thành hơn.

-Thấy em thế này anh cũng mừng cho em,anh nghĩ em sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Một cách gượng gạo, gã nói.

-Dạ, cảm ơn anh. Những gì đã qua rồi thì cho qua đi anh à, ai cũng có một thời trẻ dại cả, có lẽ ngày xưa em đã làm phiền anh nhiều, em thật ngốc nghếch, những điều anh nói với em mãi sau này em dần hiểu ra.

-Thực ra,ngày xưa em gặp anh, tin vào duyên phận, tin vào những gì tốt đẹp, vào những mơ ước của mình, em chỉ nghĩ rằng khi mình cố gắng tốt với một người nào đó thì họ sẽ tốt lại với mình, em ngây thơ không biết rằng, có khi tình cảm đối với mình là thứ quý giá thì đối với người khác là một gánh nặng.

-Không… Không có nặng đâu.. anh.. anh… Gã phản ứng một cách ngốc nghếch.

- Em hiểu mà. Cái mà em gọi là duyên phận thực ra cũng giống như hằng ngày đi ngang qua một gốc cây mát mẻ,em ghé vào nghỉ mát, và cứ như thế trở thành thói quen, Không lẽ đó là duyên phận sao? chẳng qua là gốc cây ấy nó ở ngay đầu đường, em vừa bước ra là đã thấy, cho nên chỉ là thói quen thôi anh à. Em nhận ra trên con đường đó không chỉ có một cái cây duy nhất mà là có cả một khu rừng phía trước.

Là thói quen sao? Gã cũng nghĩ chỉ là một thói quen khi nhớ về nàng. Con người ta thường biện hộ cho mình bằng cách đặt tên cho nó là một thói quen.

- Ngày em đi, anh chợt nhận ra mình thấy thiếu vắng,nhưng bản tính tự trọng cao đã ngăn anh lại không được phép tìm em, Anh vẫn cho rằng mình nghĩ đến em chỉ là một thói quen, một thói quen khó từ bỏ thôi, và cho đến hôm nay anh nhận ra rằng, là thực sự… em vốn dĩ là một phần trong cuộc sống của anh, điều mà ngày xưa anh không biết trân trọng . Anh nợ em, và hôm nay anh sẽ trả lại.

-Không cần đâu anh,người em thương yêu ngày xưa đã không còn nữa, hay nói đúng ra chỉ là một hình ảnh em tự vẽ ra cho mình mà thôi, thực tế nó không có thật.  cái bánh ngọt của em sẽ như anh nói, em sẽ dành cho người thực sự muốn.

-Em phải về rồi anh à, chúc anh luôn vui vẻ hạnh phúc với cuộc sống đầy sắc màu của mình.

Gã thẩn thờ….

Thế giới rộng lớn nhưng không thế chứa nổi trái tim nhỏ bé của một người. không thể giữ được nó,thứ mà ngày xưa đã từng hờ hững hắt hủi. giờ đây chính gã đang lạc lối trong thế giới của mình một cách vô định. Có những thứ khi mất đi rồi mới thấy tiếc nuối, trận trọng, nhưng…. Không còn kịp nữa rồi…

PS/  Tôi không dám để cho gã có cơ hội dù tôi biết rằng nhân vật cô gái kia vẫn còn tình cảm, có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho câu chuyện này. Tất cả hãy kết thúc, Nàng đã không còn như xưa, gã cũng phải bắt đầu lại, nếu gã muốn thì hãy tự thay đổi mình và quên tất cả chuyện cũ. Có thể một nhân duyên mới sẽ bắt đầu....

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Giàu có

Con người ta khi giàu có về vật chất thì sẽ tự tin và hào phóng với mọi thứ, thế nên chẳng có gì lạ khi họ cảm thấy vui vẻ và yêu đời vì có thể không lo nghĩ đến gánh nặng mưu sinh. không phải day dứt buồn khổ về cơm áo gạo tiền. 

Con người ta khi giàu có về tinh thần thì cũng sẽ tự tin và hào phóng về tình cảm, khi họ phong phú về tâm hồn thì tất nhiên cuộc sống có nhiều điều thú vị, vì thế cho nên khi mất đi chút niềm tin hay niềm vui nào đó cũng chỉ là sự hụt hẫng nên có để cuộc sống thêm đầy sắc màu và cũng là lúc để những niềm vui khác phát huy tác dụng cân bằng cho tâm hồn.

 Và rồi đến một lúc nào đó, khi sự giàu có về vật chất dần giảm theo thời gian, khi những niềm vui sung túc hóa thành bình thường thì là lúc cần nhìn lại và lục lọi xem những gì thực sự cần cho hiện tại sau 1 quãng đường dài trải nghiệm. Niềm vui, nhiệt huyết, lạc quan và sự hào phóng không phải lúc nào cũng tràn đầy, cũng cần phải khô cạn để có thể chứa đựng những những điều mới mẻ đang và sẽ đến cho tâm hồn.